Qua nhà bạn chơi rồi chén luôn mẹ của bạn. Tôi háo hức chờ đợi khoảnh khắc đó. Tôi bật một đĩa hát của Bob Marley, châm một điếu cần sa thơm ngon và chờ đợi các sự kiện khi nằm trên giường. Để cửa nhà mở. Vào lúc 12 giờ 15 phút tối, Marcos xuất hiện trong trang phục con trai nhưng với lớp trang điểm giống như đêm tôi thấy anh ấy mặc quần áo của bà chủ nhà. – Đại nhân đã sẵn sàng chưa? “Đã chuẩn bị sẵn sàng,” tôi trả lời, “mọi chuyện thế nào rồi?” – Tôi phải đợi hai viên thuốc ngủ tôi cho vào sữa mẹ mới có tác dụng với mẹ tôi. Em gái tôi sẽ sẵn sàng trong mười lăm phút nữa, chúng tôi sẽ sẵn sàng. Giữa tình trạng bồn chồn và bệnh tật thuần túy, tôi đợi thêm mười lăm phút nữa mà tưởng chừng như hàng giờ vô tận.