Ngon hết nước chấm Amiri Saitou. Tôi chậm rãi ra vào, Hoàng Tĩnh thân thể lại run lên vài cái, nhắm chặt mắt lại, bất động. Mái tóc rối bù, trên người một màu đỏ nhạt, làn da mềm mại lấm tấm mồ hôi, dáng vẻ thanh tú bất lực của Begonia sau cơn mưa, tôi đặc biệt tiếc nuối! Tôi không thể cử động thêm được nữa nên phải cúi xuống thân hình mảnh dẻ của cô ấy, khiến cô ấy lại “hừm” một tiếng nữa. Tôi lại cẩn thận lắng nghe, không có động tĩnh gì từ Thẩm Dương và những người khác. Tôi nghĩ đã đến lúc phải kết thúc. Tôi hỏi cô ấy: “Em thấy ngon không?” Hoàng Tĩnh ngượng ngùng cụp mắt xuống, không trả lời. Hoàng Tĩnh lại hỏi tôi: “Thành thật mà nói, em có bao giờ ra ngoài làm chuyện xấu không?”